Cuộc đời mỗi người luôn là một chặng đường không nhìn thấy
phía trước. Đôi khi cũng có những vấp ngã, vật cản trên con đường chúng ta đi.
Nhưng nếu cho đó là tất cả thì ta sẽ không bao giờ vượt qua được.
Lúc mới biết tin trượt đại học, tôi cảm thấy rất chán nản.
Nhưng lúc đó tôi thiếu suy nghĩ thì đời tôi đã đi vào ngõ cụt rồi.
Tôi học ở một trường cấp 3 có chất lượng giáo dục khá tốt.
Suốt 12 năm liền đều đạt học sinh giỏi nên tôi rất tự tin. Tôi cũng dành khá
nhiều thời gian cho ôn luyện, tập tành. Mọi người đều khen tôi là giỏi nhất
nhà. Đều đó khiến tôi luôn tự tin vào bản thân mình.
Tự tin nên tôi nghĩ mình sẽ không thi trượt đại học.
Nhưng giây phút cầm đề thi tôi đã bị choáng vì thấy nó thật sự quá xa vời so với
tưởng tượng của mình, cảm giác như rơi xuống vực thẳm, mồ hôi lạnh toát ra khắp
người, nhìn xung quanh ai cũng cặm cụi viết… nói thật tôi không biết họ đang viết
cái gì.
Hôm đó mưa rất to, bố tôi lại đứng chờ ngay cổng trường, chờ
thằng con đang trong phòng thi. Điều đó khiến tôi có cảm giác mình đang phụ lòng
người thân, cái cảm giác mà tới cuối cuộc đời sau này hi vọng sẽ không phải trải
qua lần nào nữa. Một màu đen bao phủ lấy thân tôi.
Đến ngày nhận kết quả, điểm không ngoài dự đoán của tôi.
Vâng, tôi rớt, dù đã biết trước là thế nhưng đó vẫn là một cú sốc, không khóc
nhưng tôi trốn tránh mọi thứ. Nhốt mình trong phòng không gặp ai, không nghe điện
thoại. Sống cứ như chỉ có một mình vậy.
Mẹ tôi khóc, mẹ sợ tôi nghĩ quẩn, mẹ không trách tôi lấy một
lời, không hỏi lý do tại sao, mẹ năn nỉ mỗi ngày, động viên tôi, mong tôi mau lấy
lại bình tĩnh. Ông nội tôi cũng nói “hãy lựa chọn, giữa thi lại và học theo một
hướng khác.”
"Nếu cuộc sống đá bạn một cú thì bạn sẽ làm gì?", ở
đây tôi muốn nhấn mạnh là cổng đại học không phải là con đường duy nhất, không
phải là tương lai duy nhất. Một người thợ lành nghề dính đầy dầu nhớt sẽ thành
công hơn một kỹ sư chỉ biết đến sách vở. Nếu chỉ có lý thuyết thì bạn mai chỉ
là ông đồ mà thôi.
Rớt đại học chưa phải là dấu chấm hết, hãy nghĩ nó chỉ là
cho ta thêm một cơ hội để chọn lựa tốt hơn. 18 tuổi chỉ mới là một giai đoạn rất
ngắn của cuộc đời, vấp ngã này có thể rất đau nhưng không nên để nó đánh ngã cuộc
sống của mình.
Tôi đã phấn đấu, học nghề rồi theo một con đường khác.. Học
không bao giờ là muộn. Tôi đã vừa làm vừa đi học từ trường trung cấp. Giờ đây
tôi cũng đã có được một chỗ đứng cho mình.
Đó là tôi của 5 năm về trước, hãy tưởng tượng nếu ngày đó tôi bỏ cuộc
thì bây giờ không biết tương lai tôi đã đi về đâu, là gánh nặng cho gia đình, xấu
hổ khi gặp người quen cũ, không cống hiến lợi ích cho xã hội và gia đình, có lẽ
tôi vẫn sẽ lông bông, không nghề nghiệp. Mà có khi đã là một tên tội phạm rồi cũng nên.
Khi té, không ai có thể giúp ta đứng lên nếu ta không muốn,
tập đứng lên sau khi té ngã để nhận ra nó dễ hơn ta nghĩ rất nhiều. Hãy nhớ rớt
đại học chưa phải là một dấu chấm kết thúc, mà là ba dấu chấm của một sự tiếp tục
sau đó…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét